Chính chúng tôi đã đẩy cuộc hôn nhân vào ngõ cụt, khiến hạnh phúc chết dần, chết mòn…
Vợ chồng tôi kết hôn 5 năm, có với nhau một cô con gái. Cuộc sống vợ chồng phẳng lặng chẳng bao giờ gợn sóng. Nhiều người nói hai vợ chồng hạnh phúc thế, nhưng hai đứa tôi thì chẳng thấy vậy chút nào. Cuộc sống hôn nhân lạnh ngắt, mỏi mệt, chả đứa nào buồn chuyện trò, san sớt với nhau.
Trước khi kết duyên, vợ chồng tôi cũng có hơn 2 năm yêu đương, cũng hờn ghen, cũng sóng gió, cũng trải qua biết bao cấm cản của gia đình mới đến được với nhau. Nhưng tôi không hiểu sao khi kết duyên về, tình yêu của chúng tôi lại chết mòn như vậy.
Tôi gần 30, tôi trẻ trung, xinh tươi, chồng thành đạt, kiếm tiền giỏi. Nhưng dường như hai đứa tôi ở hai thái cực hoàn toàn không giống nhau. Đi làm về chồng lên nhà ôm cái máy tính chơi game, chat chit, bỏ mặc tôi một mình vừa trông con vừa nấu nướng. Việc nhà từ A tới Z mình tôi lo, quá nhiều áp lực và căng thẳng khiến tôi từ một người vui mắt, hay nói hay cười trở thành người cáu kỉnh, bực bội và cằn nhằn.
Lâu dần, những cảm xúc trong tôi chai sạn. Tôi chẳng cảm thấy cực khổ hay giận dữ gì nữa. Tôi làm việc như cái máy, luôn tay luôn chân và cũng chẳng có nhu cầu cần được chia sẻ với chồng. Chuyện chăn gối cũng nguội lạnh cực kì, tôi đoán chồng có ra ngoài, vì nam nhi mạnh bạo như anh, chẳng thể nào nhịn lâu thế được.
Cứ như thế 5 năm ròng, cả hai vợ chồng đều vô cùng mỏi mệt. Khi tôi nói chia tay, chồng gật đầu nhanh chóng, có lẽ anh cũng mong đợi điều này lâu lắm rồi.
Chúng tôi gửi đơn ra tòa, con gái ở với tôi, căn nhà tạm thời ngăn đôi. Chồng nói sau này khi ly dị chính thức, anh sẽ ra ngoài ở, nhường lại nhà cho mẹ con tôi. Sổ tiết kiệm 5 năm anh cũng để lại cho con hết. Tôi nghe cũng có chút mủi lòng.
Tối hôm cuối cùng để chuẩn bị ra tòa vào sáng hôm sau. Tôi gửi con về ngoại, tự tay vào bếp nấu những món chồng thích mà ngày yêu nhau tôi hay nấu cho anh ăn. Tôi nhờ anh việc nọ việc kia trong lúc tôi nấu nướng. Chồng tôi thiên nhiên thốt ra: “Giống ngày trước nhỉ, mỗi lần em tới n hà anh , em cũng nấu cơm, anh cũng phụ bếp như này”.
Cả tôi và anh đều rơi vào khoảng lặng khi anh nói ra điều đó. Ừ, đúng là rất lâu rồi hai vợ chồng không cùng nhau vào bếp, không cùng nhau chia sớt.
Bữa ăn hôm đó, chúng tôi gợi lại nhiều chuyện xưa, rồi lại nhắc đến quãng thời gian đã kết hôn. Nói về con cái, về tương lai, về dự kiến. Tôi không thể ngờ, suốt mấy năm sống với nhau, hai đứa chẳng san sớt được gì, nay là ngày cuối cùng mới có thể cũng nhau làm điều ấy.
Ăn xong, chồng hỏi tôi, có thể ngủ cùng tôi lần cuối được không. Tôi đồng ý. Chúng tôi đã trải qua một đêm ân ái vô cùng mặn nồng, điều mà rất lâu rồi tôi không có được.
Tôi bỗng thấy sốt ruột khi nghĩ đến ngày mai, chúng tôi đường ai nấy đi. Chồng bỗng khóc lên rưng rức. Anh nói xin lỗi tôi này nọ, nói anh vô tâm, nói anh ăn năn lắm, giá mà có thể quay lại anh sẽ sống tốt với mẹ con tôi hơn. Rằng anh còn yêu tôi, giờ sắp mất tôi mới thấy đau lòng đến mức như thế nào.
Cả đêm ấy, chồng ôm tôi, anh nói có thể suy nghĩ lại không. Tôi cũng khóc nhiều lắm, bao suy nghĩ mông lung cứ dày vò tôi liên tục.
Thực ra tôi cũng gian khổ biết bao nhiêu, tôi cũng nuối tiếc, cũng xót xa. Cuộc hôn nhân này là do chúng tôi tự đẩy vào ngõ cụt.
Tôi và chồng quyết định cho nhau thời cơ. Chúng tôi thì thầm suốt đêm hôm đó. Tôi không biết sau này như nào, nhưng tôi muốn cho mình, cho anh và cho con gái tôi cơ hội. Chỉ mong một lần té ngã, hai đứa tôi sẽ biết trân trọng gia đình và hạnh phúc của mình hơn.
Theo Khỏe & đẹp
Đọc thêm: dịch vụ làm giấy vệ sinh an toàn thực phẩm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét