Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

Tiểu thuyết khiêu dâm '50 sắc thái' sẽ lên sân khấu kịch - Một Thế Giới

Việc dán nhãn cho phim là theo thông lệ quốc tế, chúng ta cần phải làm, bởi từ trước tới nay chỉ có 16+, thiệt thòi cho khán giả và phổ quát nhà làm cho phim khi phim bị cắt bỏ. Pháp luật này cũng tạo dễ ợt cho nhà đóng chai họ có định hướng trong khoảng đầu là sẽ chọn lựa làm phim hướng đến đối tượng khán giả nào. 

Về người theo dõi, cũng có ích khi lựa chọn vì đã có những mục tiêu rõ ràng. Hội đồng phê chuẩn phim của năm nay sẽ không chỉ có các nhà chuyên môn mà còn có đại diện Bộ Giáo dục và huấn luyện, Đoàn Bạn trẻ, đại diện Ủy ban Thanh thiếu niên   nhi đồng của Quốc hội để lựa chọn những phim phù hợp với các lứa tuổi. 

Dường như, khi duyệt phim nhập nội, ta cũng tìm hiểu các nước trong khu vực xem họ dán nhãn như thế nào để làm thông số tìm hiểu. Chính các nhà sản xuất có thể tự lựa chọn phim của họ chiếu cho đối tượng nào. 

Vừa rồi, có một bộ phim khi chuẩn y bị dán nhãn 16+ nhưng nhà chế biến đã xin không bị hạn nhạo báng đối tượng để chiếu cho dưới cả 16+ vì như thế doanh thu sẽ tốt hơn, vì thế họ lựa chọn cách cắt bỏ vài đoạn bạo lực trong phim.

Dĩ nhiên, cũng có rộng rãi lúng túng rằng, việc dán nhãn 18+ có khiến cho phim Việt sẽ ngập tràn cảnh hot và bạo lực, vốn là một chiêu câu khách của đa dạng nhà đóng gói. Nhưng tôi được biết, 18+ không có tức thị chúng ta muốn đưa bất kỳ cảnh nào vào phim cũng được, Luật Điện ảnh đã có những luật pháp cụ thể về những giới hạn của hình ảnh sex và bạo lực, tiếng động trong phim như thế nào. 

Thực tại cũng sẽ có tranh cãi giữa hội đồng thông qua và nhà đóng chai để đưa ra một sản phẩm tốt nhất. Không có sự tự do tuyệt đối ở đây. Tôi thấy có một khuynh hướng rất thú vị mà các nhà khiến cho phim ở Việt NamNam cần học. chậm triển khai là vừa qua chúng tôi chuẩn y một bộ phim về La Mã cổ điển, phổ thông cảnh đầu rơi máu chảy được giải quyết bằng công nghệ 3D rất khủng khiếp. 

Chúng tôi đã yêu cầu không sản xuất ở Việt Nam Nam hoặc giả dụ phát triển thì phải cắt bỏ những đoạn bạo lực. Một tuần sau, chính bên nhà đóng gói đã gửi đến một version khác, tức khi khiến phim họ đã định liệu trước bộ phim của họ chiếu ở đâu và có những phiên bản khác nhau phù hợp với văn hóa, thẩm mỹ của các nước như Trung Đông hay Châu Á. 

Tương tự nhà đóng hộp đã chủ động ứng xử với các tình huống sản xuất. Các nhà làm phim của Việt Nam Namcũng nên có định hướng cụ thể, rõ ràng cho bản thân khi làm cho phim để hạn chế trạng thái phim bị cắt bỏ và loay hoay với việc dán nhãn mác nào.

Đạo diễn Phan Đăng Di: Người theo dõi sẽ là màng lọc tốt nhất

Dãn nhãn cho phim một cách chi tiết như vậy sẽ tránh được việc cắt bỏ phim làm các công trình nghệ thuật không còn trọn vẹn, bởi khi đưa bất kỳ cảnh nào vào phim, đạo diễn đều có ý đồ riêng của chính mình. 

Đương nhiên, dán nhãn phim tức là nhà đóng gói bằng lòng bị hạn dè bỉu về đối tượng người theo dõi. Nhưng việc bị tiến công mất khán giả dẫn tới thất thu sẽ là bài toán đối với các nhà khiến phim, khác biệt là phim thị trường. Vì vậy, họ sẽ phải cân nhắc khi thi hành các cảnh nóng hay bạo lực.

Phổ quát quan điểm cho rằng dán nhãn 18+ sẽ làm cho phim Việt tràn đầy cảnh hot, bạo lực. Thực tế không phải vậy. Tôi nghĩ đã tới lúc chúng ta nên cởi bỏ tư duy kiểm ưng chuẩn phim một cách thức chắc nịch. Phản cảm hay không phản cảm, hãy để cho khán giả tự trả lời. 

Nếu khán giả chấp chiếm được thì có nghĩa chúng ta không nên quá lo âu, bởi mục đích của phim là đến được với người theo dõi. Chúng ta càng cấm, khán giả càng tìm hiểu. Thời đại của internet, chỉ một cú click chuột, khán giả đã có thể xem những gì họ muốn. 

Tôi muốn kể câu chuyện khi phim “Bi, đừng sợ” sang chiếu ở Thụy Sĩ, một khu vực chợ đã chọn phim này chiếu cho học sinh từ 14-16 tuổi. Tôi lưỡng lự bởi phim có nhiều cảnh nhạy cảm. 

Nhưng khi trưng bày thắc mắc của chính mình thì Hội đồng giáo dục nhà trường trả lời rằng, họ đã xem và quyết định lựa chọn “Bi, đừng sợ” chiếu cho 600 học sinh xem, nguyên nhân họ đưa ra là học sinh ở tuổi đó cần phải biết những sự thật về cuộc sống, gia đình, không nhất thiết phải là những sự thực ngọt ngào. Rõ ràng, chúng ta đâu có ngăn cản được sự tiếp nhận của người mua trẻ. 

Ví như chúng ta lúc nào cũng ủ ấp khư khư một nỗi lo rằng: phim mẫn cảm, phản cảm, tác động đến thuần phong mỹ tục thì không bao giờ chúng ta tạo ra được. Cần sự hòa bình về cơ chế để người nghệ sĩ có được trạng thái tự do khi thông minh. 

Song song với việc đó, chúng ta cần sẵn sàng về mặt giáo dục, giúp giới trẻ nhân thức thanh lọc những cái tốt- xấu, nhân thức tự giới hạn cho bản thân. Nhân tố đáng sợ là nền điện ảnh của chúng ta không có gì để khoe với trái đất và chúng ta mãi mãi đi bên lề của điện ảnh nhân loại. 


Xem nhiều hơn: Thủ tục xin giấy phép vệ sinh an toàn thực phẩm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét